Người đưa đò… năm ấy

  • Thứ sáu, 10:10 Ngày 22/11/2013
  • - Hôm đó thầy dạy cho tôi viết chữ Tâm bằng kim tuyến. Thầy bảo rằng con là giáo viên tương lai nên cần đặt chữ “Tâm” lên trên hết. Một cô giáo không thể hoàn thành tốt công việc của mình nếu không có chữ ấy. Thầy bảo khi con viết chữ phải chú ý chọn màu sắc sao cho ý nghĩa. Thầy chọn cho con tờ giấy màu đen với ý nghĩa một xã hội với những cám dỗ đen tối đang bủa vây: tiền bạc, danh vọng, địa vị… Nhưng con vẫn phải sáng lấp lánh như những viên kim tuyến màu hồng trên phông nền đen tối ấy. Con gái hãy nhớ: chữ “Tâm” phải ở trên hết và tỏa sáng chứ đừng để màu đen kia vùi lấp nhé con!

    - Rồi cái ngày hạnh phúc nhất của đời sinh viên cũng tới. Tôi xúc động cầm trên tay tấm bằng đỏ - thành quả của bốn năm miệt mài đèn sách. Nhưng tôi bỗng nhận ra mình sắp phải rời xa thầy, rời xa người cha thương yêu đã bên cạnh tôi mấy năm qua. Ngày rời xa Huế, tôi tặng thầy cái áo với lời cám ơn sâu sắc. Thầy nhận xong rồi nói nhẹ nhàng: “Quà của con gái thầy nhận, nhưng con đừng buồn nhé! Thầy có đủ áo để mặc là tốt lắm rồi. Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn dùng được. Áo con tặng thầy sẽ giành làm quà cho những người nghèo con nhé!”

    Nghe lời thầy, tôi nghẹn ngào và khóc. Khóc không phải vì thầy không dùng món quà tôi tặng nhưng vì con người thầy chỉ biết nghĩ đến người khác. Một đời thầy hi sinh vì học trò thân yêu, thầy cho mà không nghĩ được đáp lại. Chiếc áo thầy mặc đã bạc màu, đôi dép kia đã sờn quai và mòn đế, thế mà thầy vẫn giành cái mới cho những người kém may mắn hơn mình. 

    Bài viết liên quan